Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2016

27092016

Khi tôi 10 tuổi, nhà tôi rất nghèo. Tôi nhớ có một lần tôi phải tắm trong một căn phòng không có nóc vì nhà tôi đang sửa, vừa tắm tôi vừa ngẩng đầu nhìn sao, thỉnh thoảng lại có chiếc lá tre nhẹ nhàng hạ cánh trên chậu nước tắm. Hồi đó tôi thường xuyên trốn mẹ theo chị hàng xóm lên núi để "thám hiểm những vùng đất mới", chỉ một tuần sau cuộc dạo chơi đó tôi đã bị dị ứng cây sơn (một loại cây thường mọc trên núi) đến mức toàn thân nổi mẩn ngứa. Mỗi khi phải nộp tiền học hoặc cuối tháng là tôi lại phải chạy sang nhà bà ngoại vay tiền, có khi vay gạo vì bố mẹ tôi chưa có lương. Chị họ nhà bác tôi lớn hơn tôi 5 tuổi, nhà chị đầy đủ tiện nghi và chị chưa bao giờ phải chạy đi vay tiền như tôi cả. Vì thế, tôi đã từng nghĩ, 5 năm nữa khi tôi bằng tuổi chị, tôi cũng sẽ có cuộc sống như chị và gia đình tôi sẽ đỡ nghèo túng hơn. Nhưng cuộc đời không bao giờ được như chúng ta nghĩ. Khi tôi 18 tuổi, bố mẹ tôi li hôn. Nhà tôi không những thiếu thốn về vật chất mà còn thiếu cả tình yêu thư...

NHẬT KÍ SỰ NGHIỆP 4

Một tháng trước, tôi có rất nhiều thời gian rảnh rỗi chỉ để ôm lap top viết tiểu thuyết hàng đêm. Còn bây giờ, tôi chỉ còn đủ thời gian để ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ mỗi tối khi nghĩ đến những thứ mình bắt buộc phải làm vào ngày mai trong sự chán chường. Phải chăng, tôi đang đón nhận cái chết ở tuổi hai mười lăm? Khi tôi hai mươi, tôi đã từng nghĩ, cuộc sống của tôi rồi đấy sẽ ngập tràn màu sắc, tôi sẽ theo đuổi niềm đam mê riêng của mình và trở thành con người thành công. Các bạn ạ, tôi đã nhầm.  Ban đêm. Thời gian dường như ngừng trôi. Tôi bật chiếc đèn bàn nhỏ thay cho chiếc bóng đèn dài vì tôi có đôi chút ghét ánh sáng, ghét thực tại tôi đang phải đối mặt. Chuyện việc làm khiến tôi suy nghĩ hàng đêm, tôi chỉ muốn trôi vào cơn mộng mị để mãi mãi không tỉnh dậy.  Ban ngày. Khi tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu vào qua khe cửa kính, căn phòng nhỏ của tôi trở nên ngột ngạt và nóng nực thì tôi vẫn không muốn tỉnh dậy. Tôi sợ, Hiện thực ấy sẽ chẳng đáng sợ với ai đó dũng cảm, ...

NHẬT KÝ SỰ NGHIỆP 3

Bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe về cái ngày mùng 1 tháng 7 lịch sử ấy, cái ngày mà mật ngữ chòm sao nói đó sẽ là ngày thành công, ngày tôi thu hút được fan hâm mộ trong sự nghiệp của mình. Tôi tiến vào hội trường trao học bổng trong con mắt đắm đuối cá chuối của hàng chục học trò và thực hiện chiến đấu với chúng. Đó là những điều ngoài dự tính so với kịch bản chương trình được tôi dựng sẵn bằng giọng đọc diễn cảm của mình. Tôi nghĩ mình đã tạo ra một bãi chiến trường buộc thầy Tom phải đứng dậy dọn dẹp. Sự nghiệp gia sư ngoài trường học của tôi bắt đầu như vậy đấy. Vừa mới đặt chân vào lớp gia sư tôi lại nhen nhóm ý định xin vào công chức tại một trường nào đó vì ghét sự lông bông. Nhìn chúng bạn có chỗ làm ổn định, trái tim tôi cũng ham muốn được như chúng nó. Thêm vào đó, khi mẹ tôi suốt ngày làm nhảm chuyện việc làm, tôi lại càng thêm lo lắng về tương lai bất ổn của mình. Và thế là, hai ngày sau khi đứng "chiến đấu" với học sinh, mẹ, chú (chồng của dì tôi) và tôi đã ...