Chuyển đến nội dung chính

27092016

Khi tôi 10 tuổi, nhà tôi rất nghèo. Tôi nhớ có một lần tôi phải tắm trong một căn phòng không có nóc vì nhà tôi đang sửa, vừa tắm tôi vừa ngẩng đầu nhìn sao, thỉnh thoảng lại có chiếc lá tre nhẹ nhàng hạ cánh trên chậu nước tắm. Hồi đó tôi thường xuyên trốn mẹ theo chị hàng xóm lên núi để "thám hiểm những vùng đất mới", chỉ một tuần sau cuộc dạo chơi đó tôi đã bị dị ứng cây sơn (một loại cây thường mọc trên núi) đến mức toàn thân nổi mẩn ngứa. Mỗi khi phải nộp tiền học hoặc cuối tháng là tôi lại phải chạy sang nhà bà ngoại vay tiền, có khi vay gạo vì bố mẹ tôi chưa có lương. Chị họ nhà bác tôi lớn hơn tôi 5 tuổi, nhà chị đầy đủ tiện nghi và chị chưa bao giờ phải chạy đi vay tiền như tôi cả. Vì thế, tôi đã từng nghĩ, 5 năm nữa khi tôi bằng tuổi chị, tôi cũng sẽ có cuộc sống như chị và gia đình tôi sẽ đỡ nghèo túng hơn. Nhưng cuộc đời không bao giờ được như chúng ta nghĩ. Khi tôi 18 tuổi, bố mẹ tôi li hôn. Nhà tôi không những thiếu thốn về vật chất mà còn thiếu cả tình yêu thương. Tôi đã tự co cụm mình lại như một bào thai rồi thổn thức hàng đêm trong ngôi nhà vắng tiếng cười, vắng giọng nói của những thành viên còn lại trong gia đình. Tôi cố kiếm tìm vài hình bóng quen thuộc nhưng sự cố gắng đó chỉ càng khiến tôi thêm đau lòng. Quên đi mà sống sẽ là cách hay phải không? Bám riết lấy quá khứ sẽ khiến tôi càng thêm đau khổ phải không?

Nhận xét