Một tháng trước, tôi có rất nhiều thời gian rảnh rỗi chỉ để ôm lap top viết tiểu thuyết hàng đêm. Còn bây giờ, tôi chỉ còn đủ thời gian để ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ mỗi tối khi nghĩ đến những thứ mình bắt buộc phải làm vào ngày mai trong sự chán chường. Phải chăng, tôi đang đón nhận cái chết ở tuổi hai mười lăm? Khi tôi hai mươi, tôi đã từng nghĩ, cuộc sống của tôi rồi đấy sẽ ngập tràn màu sắc, tôi sẽ theo đuổi niềm đam mê riêng của mình và trở thành con người thành công. Các bạn ạ, tôi đã nhầm.
Ban đêm. Thời gian dường như ngừng trôi. Tôi bật chiếc đèn bàn nhỏ thay cho chiếc bóng đèn dài vì tôi có đôi chút ghét ánh sáng, ghét thực tại tôi đang phải đối mặt. Chuyện việc làm khiến tôi suy nghĩ hàng đêm, tôi chỉ muốn trôi vào cơn mộng mị để mãi mãi không tỉnh dậy.
Ban ngày. Khi tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu vào qua khe cửa kính, căn phòng nhỏ của tôi trở nên ngột ngạt và nóng nực thì tôi vẫn không muốn tỉnh dậy. Tôi sợ, Hiện thực ấy sẽ chẳng đáng sợ với ai đó dũng cảm, tôi tự loại mình ra khỏi nhóm người dũng cảm đó từ cái thời tôi nhận thực được xã hội này nó khắc nghiệt như thế nào? Cũng phải mất một thời gian để tôi chuyển thế giới màu hồng của tôi sang cái màu đen đen bẩn bẩn của đồng tiền ấy nhưng dù sao quá trình đó cũng đã tự hoàn tất trong trí óc tôi.
Ngày mai là 11/7/2016 cũng tức là ngày bắt đầu một tuần mới. Tôi nên vui mừng hay buồn bã đón nhận nó? Người ta hay hỏi Chúa, Thần thánh thậm chí là bà bói những câu hỏi họ không có câu trả lời. Còn tôi, ai sẽ cho tôi câu trả lời đó? Anyone or Noone?
Nhận xét
Đăng nhận xét