Ban đầu tôi nghĩ phần tiếp theo của câu chuyện này sẽ kể lể về tôi giảng thử ra sao, tôi đã nhận lớp dạy gia sư như thế nào và đủ những thứ linh tinh liên quan đến con bé/thằng bé tôi được dạy hoặc gia đình phụ huynh học sinh. Nhưng tôi sẽ không đề cập đến bất cứ điều gì trong số những thứ trên vì đơn giản vì chẳng có điều nào trong số những thứ đó trở thành sự thật. Dì tôi dẫn tôi đến tận nơi để nộp hồ sơ như mẹ áp tải con đi học. Đến nơi phỏng vấn, mẹ tôi ngồi dưới tầng 1 còn dì tôi đi cùng với tôi lên tận tầng 3 và ngồi ngay sau lưng tôi. Tôi rất hạnh phúc và tôi nghĩ chẳng ai hạnh phúc bằng tôi khi hai lăm tuổi đầu mà vẫn được nhiều người quan tâm đến vậy. Điều đó khiến tôi không muốn làm tại trung tâm này. Đó là một lí do nhưng còn nhiều lí do nữa mà tôi muốn nhắc đến ở đây. Giám đốc trung tâm (anh thầy giáo đã có một vợ và một con) lưu ý rằng anh không có ý định tuyển giáo viên môn Văn, anh sẽ đào tạo tôi thành chuyên viên quản lý, chuyên viên tư vấn gì gì đó và nhắc đi...