Đêm nay. Trong căn phòng nhỏ. Cô lại bất giác nghĩ về anh. Anh đã rời xa cô một thời gian khá lâu rồi. Nhưng những cái bóng của anh vẫn bám theo cô như một mảng kí ức không thể tách rời. Đã có lúc cô tưởng rằng mình đã cho được anh vào hố đen vũ trụ trong lòng cô để rồi giam giữ anh mãi mãi trong cái thế giới của những điều đáng quên, nhưng cô đã nhầm. Anh vẫn theo cô, dai dẳng một cách đáng ghét. Cô vẫn nhớ mãi cái ngày mà anh ra đi. Từng hạt mưa rơi bên cửa sổ phòng bệnh của anh ngày hôm đó, từng hơi thở của anh ngày hôm đó, từng câu nói của anh ngày hôm đó đã trở thành liều thuốc giúp cô bước tiếp trong quãng đường của mình mà không có anh. Anh bị tai nạn giao thông trước đám cưới của anh và cô vài ngày. Cô đau khổ, vật vã chạy như điên tới bệnh viện, tới bên vòng tay ấm áp của người chồng tương lai của mình. Chỉ vài ngày tới thôi, có lẽ cô sẽ trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới này. Đó là vài ngày tới và đó là chuyện của tương lai. Cô ngồi ngoài phòng bệnh, lặng lẽ nhì...