Tôi đang quay cuồng trong mớ lý thuyết do chính mình đào xới ra. Từng ngày, từng ngày, tôi phát hiện ra công việc mình thích nhất là ngồi ngây ngốc tại một ghế đá nào đó và ngắm nhìn mọi người. Trong lúc ngắm nhìn đó, tôi tưởng như mình là người bình tĩnh nhất thế gian này, tưởng như đôi mắt, bộ óc và trái tim tầm thường của mình có đủ sức mạnh để nhìn rõ mọi việc trên thế gian này. Nhưng tôi đã nhầm. Tôi sẽ không thể khám phá mọi ngóc ngách trong tâm hồn của một con người nếu như không thâm nhập vào cuộc đời của người đó. Đôi khi điều mà chính mắt mình nhìn thấy lại không phải sự thật, sự thật luôn phủ lên người nó ánh sáng của sự giả dối. Người cha đang âu yếm con trai ở góc phố kia có thể là một thằng cha bợm rượu, ngoại tình, biển thủ công quỹ không chừng. Người đàn bà ngồi khép nép trong quán cà phê kia có thể là một ca ve “chuyên nghiệp” vào buổi tối. Cười nhếch mép vài cái với cái cuộc đời này, ai mà biết được người mà ta nghĩ là tốt vào buổi sáng sẽ biến dạng như thế nào trong...