Cô chỉ muốn buông xuôi tất cả và nhắm mắt lại. Cả ngày hôm nay cô đã cười quá nhiều lần, cười đến mức cơ miệng của cô muốn thét lên vì đau đớn. Nhìn vào gương rồi lại mỉm cười, trong đó có một ai đó khác. Cô thường hỏi anh: "Anh làm gì mỗi khi quá mệt mỏi". Anh trả lời: "Mỉm cười và không ngừng cố gắng". Cô đáp chiếc gối ôm vào người anh, tiếp tục cằn nhằn, lẩm bẩm: "Lý thuyết, không đất ứng dụng". Vậy mà ngày anh vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời cô, cô lại áp dụng câu nói của anh để cố sống tiếp. Khi đã quá mệt mỏi với nụ cười, cô lặng lẽ khóc và ngất đi trong giấc ngủ. Nếu anh gặp lại cô, anh có chê cô khờ rồi lại biến mất trước mắt cô không? Chắc là có, vì anh không thích con gái ngốc, không thích con gái lười đọc sách, càng không thích con gái khóc.
Đôi lúc những thứ tưởng chừng là lý thuyết lại giúp ta chống chọi với nỗi đau cuộc đời chứ không phải kinh nghiệm. Khi bạn đau khổ, hãy tìm đến cách tốt nhất giúp bạn thoải mái. Có thể chỉ là "Mỉm cười và không ngừng cố gắng".

Nhận xét
Đăng nhận xét