Qua thêm một ngày, nhận thêm những lời đàm tiếu sau lưng, đột nhiên nghe tin nói xấu của người mà tôi những tưởng là chị em thân thiết. Tôi đã từng coi chị là một người đáng tin tưởng. Tôi dễ tin người, đặc biệt là dễ tin những người cùng tôi trải qua những kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc sống. Tôi cứ nghĩ sợi keo bền chặt giữa người với người như thế là đủ hình thành, đủ gắn bó và giúp đỡ nhau mọi sự trong cuộc đời vốn dĩ không có chỗ cho những người thích bằng phẳng này. Sự tỉnh ngộ đến với tôi nhẹ nhàng và nhanh hơn cả cơn gió mùa đông năm nay. Mới sớm qua còn nắng chói chang trên từng con đường, góc phố thì sáng nay đã ngập trong không khí lạnh lẽo đến nhói lòng của mùa đông. Mùa đông có lạnh mấy cũng không lạnh bằng lòng người. Giữa đông có khi còn có vài tia nắng đi lạc nhảy ra đùa giỡn trong gió heo may còn lòng người đã lạnh thì sẽ chẳng có chút lòng tốt nào đi lạc cả. Tạm biệt chị, người đã khiến tôi cảnh giác hơn bởi lòng người, tình người.