Cô ấy tỉnh dậy bởi tiếng gọi to của Việt Anh – học sinh của cô ấy trong buổi sáng nay. Tối qua, cô ấy quyết định không đặt chuông vì cô ấy muốn được ngủ một giấc ngủ dài trong trạng thái không nghĩ đến công việc. Mọi thứ vẫn trôi qua đều đều trong ngày chủ nhật, dạy học, dọn dẹp nhà cửa và kết thúc bằng bữa ốc cùng vài người đồng nghiệp. Rất lâu rồi cô ấy chưa viết, mặc dù cô ấy muốn dành cả cuộc đời mình vào nghiệp viết nhưng mỗi lần muốn viết cô ấy lại cảm thấy bế tắc. Thứ cô ấy muốn viết nhiều đến mức cô ấy chẳng muốn bắt đầu từ đâu. Cái cảm giác mông lung, vô định hình này đã ngự trị trong đầu óc cô bắt đầu tự bao giờ cô ấy cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết là rất lâu rồi. Dự định và những dự định cứ nối tiếp nhau xuất hiện, và rồi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô ấy ngập ngừng, cô ấy run sợ trước mọi điều xung quanh. “Phá kén mới thoát ra ngoài được” – cô ấy thầm nghĩ. Cứ mạnh bạo mà tiến về phía trước, cứ dũng cảm mà đương đầu với những điều không ai nghĩ là mình dám làm. Cứ nhẹ n...