Khoảnh khắc kết thúc trận chung kết giữa Việt Nam và Malaysia trở thành giây phút hạnh phúc nhất của hàng triệu trái tim Việt Nam. Để đón nhận giây phút 10 năm mới có một lần này, tôi cũng ùa ra đường như bao người khác. Con đường từ ngõ ra đến cổng chào thật tối, thật lạnh nhưng vừa bước chân ra đường là tôi đã cảm nhận được bầu không khí hoàn toàn khác. Những chiếc xe máy, ô tô lao nhanh trên đường mang theo lá cờ đỏ rực in ánh sao vàng năm cánh. Tắc đường. Tiếng còi. Tiếng hét vàng “Việt Nam vô địch!”. Khuôn mặt ai nấy cũng hạnh phúc lạ kì. Những người không quen biết cùng cười nói, cùng trao nhau cái đập tay nhẹ nhàng nhưng ấm áp đến lạ kì. À, hóa ra đây chính là tinh thần dân tộc, là làn sóng yêu nước mà mỗi con dân Việt Nam đều có. Bất giác tôi cũng tự hét lên “Việt Nam vô địch”. Biết bao vết thương của con người được chữa lành bởi một trận bóng, con người gần nhau hơn cũng nhờ trận bóng. Lá cờ bay phấp phới trên đường kia hay chính là lá cờ luôn ẩn hiện đâu đó trong khối óc ng
Qua thêm một ngày, nhận thêm những lời đàm tiếu sau lưng, đột nhiên nghe tin nói xấu của người mà tôi những tưởng là chị em thân thiết. Tôi đã từng coi chị là một người đáng tin tưởng. Tôi dễ tin người, đặc biệt là dễ tin những người cùng tôi trải qua những kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc sống. Tôi cứ nghĩ sợi keo bền chặt giữa người với người như thế là đủ hình thành, đủ gắn bó và giúp đỡ nhau mọi sự trong cuộc đời vốn dĩ không có chỗ cho những người thích bằng phẳng này. Sự tỉnh ngộ đến với tôi nhẹ nhàng và nhanh hơn cả cơn gió mùa đông năm nay. Mới sớm qua còn nắng chói chang trên từng con đường, góc phố thì sáng nay đã ngập trong không khí lạnh lẽo đến nhói lòng của mùa đông. Mùa đông có lạnh mấy cũng không lạnh bằng lòng người. Giữa đông có khi còn có vài tia nắng đi lạc nhảy ra đùa giỡn trong gió heo may còn lòng người đã lạnh thì sẽ chẳng có chút lòng tốt nào đi lạc cả. Tạm biệt chị, người đã khiến tôi cảnh giác hơn bởi lòng người, tình người.